Hoa Bằng Lăng (Rap Version)

Trình chiếu

Đơn ca

Điệu: Blues || Đơn ca:

Tham khảo tone theo ca sĩ:
  • Spy: Ebm

Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa bằng lăng Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân.

Nhắm mắt buông tay xiếc chặt đôi môi tôi quay bước Chẳng thể nói thêm lời nào chỉ biết cười mỉm giấu đi dòng lệ ướt Tự dẫm đạp bản thân mình tôi chỉ muốn em được hạnh phúc thôi Chẳng thể ngẩn đầu nhìn em xé tan không gian dù đó là phút cuối

Em mỉm cười rồi im lặng chạy đến ôm tôi từ phía sau Cảm giác thân quen nhưng quá xa lạ ta chẳng còn gì là của nhau Tôi cảm nhận được em đang khóc nước mắt thấm ước áo sơ mi Phủi lờ tay em buông câu trách móc giả vờ câm điếc tôi lơ đi

Tôi biết em đau lắm tôi biết em không cam tâm Tôi biết giữ em trong thâm tâm rồi khẽ bước đi âm thầm Tôi như thằng hề trong vở kịch còn em nàng Kiều trong bức tranh Mong ước nhỏ nhoi sẽ là chiếc chăn khoác lên người em trong đêm lạnh

Tôi muốn được là chiếc khăn soan giúp em lau khô giọt nước mắt Tôi muốn mình không tồn tại để không làm cho con tim em buốt thắt Đã quá nhiều lần phải không em có lẽ vì tim tôi yếu đuối Không thể giữ tron vẹn lời hứa bên em cứ để một mình em đơn côi

Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau.

Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với em Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau Con đường chia hai ngã đành cách xa.

Anh thường hỏi vì sao yêu anh khi đôi bàn tay này luôn trắng Là do trách nhiệm thương hại quá mức dẫn đến kết cục như vậy chăng Chưa từng trả lời chưa từng than trách cho đến lần cuối mình gặp nhau Em vẫn lặng thinh 2 dòng lệ ước đôi môi chẳng nói nên lời nào

Đưa bàn tay nhặt từng chiếc lá âm thầm xa nhánh khi người qua Cành hoa bằng lăng cũng dần phai sắc khi người xem ta như người lạ Cắn chặt môi ngăn cản lý trí sẽ không ngoảnh lại nhìn người đi Nhưng tại vì sao anh không làm được đôi mi đấu tranh cùng suy nghĩ

== DẠO NHẠC ==

Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa bằng lăng Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân.

Nhắm mắt buông tay xiếc chặt đôi môi tôi quay bước Chẳng thể nói thêm lời nào chỉ biết cười mỉm giấu đi dòng lệ ướt Tự dẫm đạp bản thân mình tôi chỉ muốn em được hạnh phúc thôi Chẳng thể ngẩn đầu nhìn em xé tan không gian dù đó là phút cuối

Em mỉm cười rồi im lặng chạy đến ôm tôi từ phía sau Cảm giác thân quen nhưng quá xa lạ ta chẳng còn gì là của nhau Tôi cảm nhận được em đang khóc nước mắt thấm ước áo sơ mi Phủi lờ tay em buông câu trách móc giả vờ câm điếc tôi lơ đi

Tôi biết em đau lắm tôi biết em không cam tâm Tôi biết giữ em trong thâm tâm rồi khẽ bước đi âm thầm Tôi như thằng hề trong vở kịch còn em nàng Kiều trong bức tranh Mong ước nhỏ nhoi sẽ là chiếc chăn khoác lên người em trong đêm lạnh

Tôi muốn được là chiếc khăn soan giúp em lau khô giọt nước mắt Tôi muốn mình không tồn tại để không làm cho con tim em buốt thắt Đã quá nhiều lần phải không em có lẽ vì tim tôi yếu đuối Không thể giữ tron vẹn lời hứa bên em cứ để một mình em đơn côi

Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau.

Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với em Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau Con đường chia hai ngã đành cách xa.

Anh thường hỏi vì sao yêu anh khi đôi bàn tay này luôn trắng Là do trách nhiệm thương hại quá mức dẫn đến kết cục như vậy chăng Chưa từng trả lời chưa từng than trách cho đến lần cuối mình gặp nhau Em vẫn lặng thinh 2 dòng lệ ước đôi môi chẳng nói nên lời nào

Đưa bàn tay nhặt từng chiếc lá âm thầm xa nhánh khi người qua Cành hoa bằng lăng cũng dần phai sắc khi người xem ta như người lạ Cắn chặt môi ngăn cản lý trí sẽ không ngoảnh lại nhìn người đi Nhưng tại vì sao anh không làm được đôi mi đấu tranh cùng suy nghĩ

== HẾT BÀI ==

Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười vui
Tôi làm thân khách đến chúc phúc mà thôi
Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa bằng lăng
Bởi mình nghèo nên chỉ đứng nép ngoài sân.

Nhắm mắt buông tay xiếc chặt đôi môi tôi quay bước
Chẳng thể nói thêm lời nào chỉ biết cười mỉm giấu đi dòng lệ ướt
Tự dẫm đạp bản thân mình tôi chỉ muốn em được hạnh phúc thôi
Chẳng thể ngẩn đầu nhìn em xé tan không gian dù đó là phút cuối

Em mỉm cười rồi im lặng chạy đến ôm tôi từ phía sau
Cảm giác thân quen nhưng quá xa lạ ta chẳng còn gì là của nhau
Tôi cảm nhận được em đang khóc nước mắt thấm ước áo sơ mi
Phủi lờ tay em buông câu trách móc giả vờ câm điếc tôi lơ đi

Tôi biết em đau lắm tôi biết em không cam tâm
Tôi biết giữ em trong thâm tâm rồi khẽ bước đi âm thầm
Tôi như thằng hề trong vở kịch còn em nàng Kiều trong bức tranh
Mong ước nhỏ nhoi sẽ là chiếc chăn khoác lên người em trong đêm lạnh

Tôi muốn được là chiếc khăn soan giúp em lau khô giọt nước mắt
Tôi muốn mình không tồn tại để không làm cho con tim em buốt thắt
Đã quá nhiều lần phải không em có lẽ vì tim tôi yếu đuối
Không thể giữ tron vẹn lời hứa bên em cứ để một mình em đơn côi

Ôi tình xưa đã phai nay bàn tay nàng đan với ai
Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ ấu
Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau
Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau.

Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với em
Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng
Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau
Con đường chia hai ngã đành cách xa.

Anh thường hỏi vì sao yêu anh khi đôi bàn tay này luôn trắng
Là do trách nhiệm thương hại quá mức dẫn đến kết cục như vậy chăng
Chưa từng trả lời chưa từng than trách cho đến lần cuối mình gặp nhau
Em vẫn lặng thinh 2 dòng lệ ước đôi môi chẳng nói nên lời nào

Đưa bàn tay nhặt từng chiếc lá âm thầm xa nhánh khi người qua
Cành hoa bằng lăng cũng dần phai sắc khi người xem ta như người lạ
Cắn chặt môi ngăn cản lý trí sẽ không ngoảnh lại nhìn người đi
Nhưng tại vì sao anh không làm được đôi mi đấu tranh cùng suy nghĩ

[Dm] Nhà bên đang đón dâu rộn tiếng cười [Gm] vui
[Bb] Tôi làm thân khách [C] đến chúc phúc mà [Dm] thôi
[Dm] Quà tôi mang đến trao chỉ mỗi hoa bằng [Gm] lăng
[Bb] Bởi mình nghèo nên [C] chỉ đứng nép ngoài [Dm] sân.

Nhắm [Dm] mắt buông tay xiếc chặt đôi môi tôi quay bước
Chẳng thể nói [Gm] thêm lời nào chỉ biết cười mỉm giấu đi dòng lệ ướt
Tự dẫm [C] đạp bản thân mình tôi chỉ muốn em được hạnh phúc thôi
Chẳng [F] thể ngẩn đầu nhìn em xé tan không [A7] gian dù đó là phút cuối

Em mỉm [Dm] cười rồi im lặng chạy đến ôm tôi từ phía sau
Cảm [Gm] giác thân quen nhưng quá xa lạ ta chẳng còn gì là của nhau
Tôi [C] cảm nhận được em đang khóc nước [A7] mắt thấm ước áo sơ mi
Phủi [Dm] lờ tay em buông câu trách móc giả vờ câm điếc tôi lơ đi

Tôi [Dm] biết em đau lắm tôi biết em không cam tâm
Tôi [Gm] biết giữ em trong thâm tâm rồi khẽ bước đi âm thầm
[C] Tôi như thằng hề trong vở kịch còn em nàng Kiều trong bức tranh
[F] Mong ước nhỏ nhoi sẽ là chiếc [A7] chăn khoác lên người em trong đêm lạnh

Tôi [Dm] muốn được là chiếc khăn soan giúp em lau khô giọt nước mắt
Tôi [Gm] muốn mình không tồn tại để không làm cho con tim em buốt thắt
Đã [C] quá nhiều lần phải không em có [A7] lẽ vì tim tôi yếu đuối
[Dm] Không thể giữ tron vẹn lời hứa bên em cứ để một mình em đơn côi

[Dm] Ôi tình xưa đã phai nay bàn [Gm] tay nàng đan với ai
[C] Em giờ đây nỡ quên mối tình thơ [F] ấu [A7]
[Dm] Thôi đành mang đớn đau cho người [Gm] vui trọn đến kiếp sau
[C] Riêng mình tôi ôm [A7] lấy ngàn nỗi [Dm] đau.

[Dm] Em giờ đây đã quên bởi vì [Gm] tôi nghèo so với em
[C] Bao ngày thơ đã qua chỉ là [F] dĩ vãng [A7]
[Dm] Thôi thì tôi chúc em duyên [Gm] trầu cau đẹp đôi với nhau
[C] Con đường chia hai [A7] ngã đành cách [Dm] xa.

Anh thường [Dm] hỏi vì sao yêu anh khi đôi bàn tay này luôn trắng
Là do trách [Gm] nhiệm thương hại quá mức dẫn đến kết cục như vậy chăng
Chưa từng trả [C] lời chưa từng than trách cho đến lần cuối mình gặp nhau
Em vẫn lặng [F] thinh 2 dòng lệ ước đôi môi chẳng [A7] nói nên lời nào

Đưa bàn [Dm] tay nhặt từng chiếc lá âm thầm xa nhánh khi người qua
Cành hoa bằng [Gm] lăng cũng dần phai sắc khi người xem ta như người lạ
Cắn chặt [C] môi ngăn cản lý trí sẽ không ngoảnh [A7] lại nhìn người đi
Nhưng tại vì [Dm] sao anh không làm được đôi mi đấu tranh cùng suy nghĩ