Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta, Nói yêu nhau một đời, mà xa nhau mãi ngàn trùng, Chỉ là không còn bên nhau nữa, mà lại gieo mình mơi tăm tối, Biết đến khi nào, mới thấy lại ánh mặt trời.
Vốn cuộc sống đã chẳng bình yên, Vậy mà sao duyên phận cũng lận đận, Trót lấy tâm can yêu một người không đáng. Lỡ đánh rơi một nhịp yêu thương thôi, Anh nhặt vội lên trao ai rồi, Gió cuốn mây hợp thành giông tố, Chắn ngang đường chia đường về hai lối.
[ĐK: ] Trời hóa cơn mưa lặng rơi bên thềm, nỗi đau trong lòng trở nên hóa đá, Chẳng thể đứng lên được nữa, nước mắt rơi cùng với vết mưa. Hỏi trời sao chẳng cuốn lấy những vấn vương, bởi em đã quá tuyệt vọng, Vì người em nỡ xem như sinh mệnh chẳng còn thiết tha.
== DẠO NHẠC ==
Vốn cuộc sống đã chẳng bình yên, Vậy mà sao duyên phận cũng lận đận, Trót lấy tâm can yêu một người không đáng. Lỡ đánh rơi một nhịp yêu thương thôi, Anh nhặt vội lên trao ai rồi, Gió cuốn mây hợp thành giông tố, Chắn ngang đường chia đường về hai lối.
[ĐK: ] Trời hóa cơn mưa lặng rơi bên thềm, nỗi đau trong lòng trở nên hóa đá, Chẳng thể đứng lên được nữa, nước mắt rơi cùng với vết mưa. Hỏi trời sao chẳng cuốn lấy những vấn vương, bởi em đã quá tuyệt vọng, Vì người em nỡ xem như sinh mệnh chẳng còn thiết tha.
[ĐK *: ] Trời hóa cơn mưa lặng rơi bên thềm, nỗi đau trong lòng trở nên hóa đá, Chẳng thể đứng lên được nữa, nước mắt rơi cùng với vết mưa. Hỏi trời sao chẳng cuốn lấy những vấn vương, bởi em đã quá tuyệt vọng, Vì người em nỡ xem như sinh mệnh chẳng còn thiết tha.
* Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta, Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại ta.. Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta, Chuyện cớ duyên do trời... còn phận.. tại.. ta......
== HẾT BÀI ==
Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta,
Nói yêu nhau một đời, mà xa nhau mãi ngàn trùng,
Chỉ là không còn bên nhau nữa, mà lại gieo mình mơi tăm tối,
Biết đến khi nào, mới thấy lại ánh mặt trời.
Vốn cuộc sống đã chẳng bình yên,
Vậy mà sao duyên phận cũng lận đận,
Trót lấy tâm can yêu một người không đáng.
Lỡ đánh rơi một nhịp yêu thương thôi,
Anh nhặt vội lên trao ai rồi,
Gió cuốn mây hợp thành giông tố,
Chắn ngang đường chia đường về hai lối.
[ĐK: ]
Trời hóa cơn mưa lặng rơi bên thềm, nỗi đau trong lòng trở nên hóa đá,
Chẳng thể đứng lên được nữa, nước mắt rơi cùng với vết mưa.
Hỏi trời sao chẳng cuốn lấy những vấn vương, bởi em đã quá tuyệt vọng,
Vì người anh nỡ xem như sinh mệnh chẳng còn thiết tha.
* Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta,
Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại ta..
Chuyện cớ duyên do trời, còn phận tại chúng ta,
Chuyện cớ duyên do trời... còn phận.. tại.. ta...
[Gm] Nói yêu nhau một [C] đời Mà [F] xa nhau mãi ngàn [C] trùng
Chỉ là [Dm] không còn Bên nhau nữa Mà lại [Am] gieo mình Nơi tăm tối
Biết [Gm] đến khi nào Mới [Am] thấy lại ánh mặt [Dm] trời
Vốn cuộc [Bb] sống Đã chẳng bình yên
Vậy mà [Am] sao duyên phận Cũng lận đận
Trót [Gm] lấy tâm can [C] Yêu một người không [F] đáng
Lỡ đánh [Bb] rơi một nhịp Yêu thương thôi
Anh nhặt [Am] vội lên trao ai [Dm] rồi
Gió cuốn [Gm] mây hợp thành giông tố
Chắn ngang đường [A7] Chia đường về hai lối
[ĐK: ]
Trời hóa cơn [Dm] mưa Lặng rơi bên thềm, nỗi đau trong [Am] lòng Trở nên hóa đá
Chẳng thể [Gm] đứng Lên được nữa, [C] nước mắt rơi Cùng với [F] vết mưa
Hỏi trời sao [Bb] chẳng cuốn lấy những vấn vương, bởi anh đã [Am] quá tuyệt [Dm] vọng
Vì người anh [Gm] nỡ xem như sinh [Am] mệnh chẳng còn thiết [Dm] tha